Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Truyện ngắn: CHUYỆN KỂ TIẾP VỀ NGƯỜI THỢ SĂN VÀ MẸ CON VƯỢN .

    Mãi cố nắm bắt,chắp nối các ý tưởng vừa lóe lên rồi chập chờn trong đầu,chị không biết có tiếng gõ cửa rụt rè vừa vọng đến.Ồ! lại có tiếng bàn tay vỗ vào cửa gấp gáp nghe thật dễ thương làm sao.Ngưng một lát,tiếng léo nhéo ai như tiếng thằng  Trí con trai đầu của chị: "Mẹ ơi! Con vào được không hả mẹ ?".Những ý tưởng vụt lóe đã vụt biến mất tăm."Trí!Mẹ dặn con quên rồi sao ?".Chị nén bực,nghiêm giọng nói với ra cửa.Giọng thằng  Trí ấp úng:"Con biết chứ! Nhưng... bé Lan...cứ vòi con...đọc chuyện tiếp...".Giọng bé Lan ấm ức,nũng nịu như làn gió mát làm nét mặt chị dịu đi.
     Chị gấp cuốn sổ chi chít ký hiệu,con số,rồi đứng lên,ra mở cửa."Các con làm phiền mẹ quá!".-Chị định nói nhưng chợt thấy đôi mắt xoe tròn của bé Lan như có điều gì thắc mắc.Chị dịu giọng:"Nào con đọc chuyện gì cho em nghe thế ?".Trí nhanh nhảu:"Chuyện "Vượn mẹ",trong sách lớp 1 năm ngoái của con,mẹ ạ!".Rồi Trí quay qua phía em:"Con đã đọc đi, đọc lại bốn, năm lần mà bé quầy quậy bảo còn nữa..."."Yên nào! Đưa sách mẹ đọc cho..."
      Trí trao cuốn sách đã mở sẵn cho mẹ.Quá nửa số trang góc cuốn quăn queo.Chi đọc chậm rãi từng câu: Người thợ săn thấy một con vượn đang bế con ngồi trên tảng đá.Bác nhẹ nhàng rút tên,bắn trúng tim vượn mẹ.Vượn mẹ giật mình,hết nhìn mũi tên,lại nhìn người thợ săn bằng đôi mắt căm giận.Người thơ săn đứng im, hồi hộp...Bỗng vượn mẹ nhẹ nhàng đặt con nằm xuống, vơ vội nắm rác, gối lên đầu con,rồi hái một cái lá to, vắt sữa vào đó, đặt lên miệng con.Xong,nó nghiến răng, giật phắt mũi tên ra, rú lên một tiếng...".
      Bé Lan nín thở như nuốt từng lời của mẹ.Ôi!Đôi mắt bé mới mở to làm sao và bỗng dưng có lưng chừng ngấn nước.Chị ngạc nhiên,định đọc nốt những câu cuối cùng,thì bé Lan thốt khe khẽ:"Ôi! Tội cho vượn mẹ..Thế vượn con có uống được sữa không mẹ?",Đôi mày thằng Trí hơi cau lại vẻ nghĩ ngợi:"Mẹ à!Vượn mẹ chết rồi,vượn con sẽ ra sao hả mẹ?".Lòng chị xốn xang.Chị chột dạ qua câu hỏi của con.Lướt nhanh những dòng cuối,chị ngẫm ngợi giây lát rồi âu yếm ôm bé Lan vào lòng:"Con có thích mẹ kể tiếp nữa không nào?".Cô bé lên năm vội gật:"Dạ!Mẹ kể đi mẹ!".Thằng Trí vội nói:" Đoạn này con đọc cho em nghe rồi mà..."."Ừ !Nhưng mà mẹ nghe kể khác hơn".Chị mỉm cười,ra hiệu hai đứa con vào phòng làm việc.Rồi chị kể,giống như cô giáo của bé Lan ở mẫu giáo...
     ...Bác thợ săn lặng người đi.Ngực bác buốt nhói như chính mũi tên kia xuyên vào tim bác.Bác buông nỏ,hai tay ôm lấy đầu,ngồi thụp xuống sau lùm cây rậm."Trời ơi !"-Bác bật thốt.Đến một lúc lâu bác mới dám mở to mắt nhìn.Ôi !Bác có cảm giác như rừng cây xì xào xót thương lẫn oán trách.Bác gượng đứng lên,và bất ngờ rút con dao đi rừng bên hông,vụt chém lấy ,chém để vào sợi dây căng cứng của chiếc nỏ.Bác trở sống dao chặt mạnh vào cánh,vào thân gỗ cứng,bóng loáng.Chiếc nỏ nẩy lên,va côm cốp,giận dữ vì không hiểu sao bác thợ săn lại làm như thế.Rồi bác tóm lấy chiếc nỏ gãy đứt tơi tả,vứt vào bụi.Ôi! Chiếc nỏ kè kè bên bác từ thời trai trẻ,thế mà trong chốc lát bác chia tay với nó không chút thương tiếc.Run run đôi chân,bác đến bên tảng đá.
       Sau khi rú lên một tiếng, vượn mẹ gục xuống,choàng tay ôm chặt con.Mắt vượn mẹ vẫn chưa khép,như muốn mãi mãi nhìn thấy con.Vượn con ấp mặt vào ngực mẹ.Tay mân mê lên mặt mẹ.Nén lòng,bác khẽ gỡ vượn con ra.Chú trố mắt ,ngơ ngác.Nghĩ sao bác đặt vượn con vào lòng mẹ nó như cũ.Rồi bác hì hục dùng con dao đào chiếc hố bên dưới tảng đá.May sao chỗ này dễ đào,chẳng mấy chốc đã xong.Đoạn,bác cởi phăng chiếc áo,trải lên tảng đá,bế vượn con đặt một bên.nhấc vượn mẹ vào rồi choàng kín.Bác khẽ khàng bế vượn mẹ đặt vào hố,lấp dần từng nắm đất...
       Rừng chiều xạt xào như tiếng thở dài.Ngậm ngùi,bác đứng lên,ôm chú vượn con vào lòng.Chú khịt mũi,đánh hơi và nhận ra không phải mùi quen thuộc của mẹ,chú nhoài đạp,giãy nảy.Bác xoa đầu,vỗ về vượn con rồi thẩn thờ nhìn nấm mồ hồi lâu...


       Bé Lan chen ngang lời chị :"Ô! Bác thợ săn bế vượn con theo hả mẹ ? Hoan hô...!""Ừa!". "Còn nữa không mẹ ?"-thằng Trí vội hỏi:"Các con thích nghe nữa không nào ?". Hai đứa reo lên:" Thích ạ! Mẹ kể tiếp đi...".Nhìn ánh mắt khẩn khoảng của các con,trong đầu chị vụt hiện hình ảnh người thợ rừng và câu chuyện của ông...


                                                             *
                                                          *    *
                                                             *

        Thế là bác thợ săn bế vượn con về nhà.Vợ bác rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy bác ở trần,trao chú vượn con vào tay vợ,rồi bác buồn bã kể lại chuyện vừa xảy ra ở khu rùng.Vợ bác xuýt xoa,lòng cũng quặn thắt.Mờ sáng hôm sau bác vội đi chợ sớm mua sữa về cho vượn con bú mớm.
        Kể từ hôm ấy,bác thợ săn không muốn vào rừng nữa.Bác xoay qua trồng thêm cây trái trên đồi.Rảnh rổi,bác giành lấy việc chăm sóc vượn con.Một tháng...hai tháng...rồi một năm qua đi,chú lớn dần,lanh lợi và cũng nghịch ngợm như đứa trẻ.Chú thôi uống sữa,ăn được cơm vắt, trái cây.
       Cứ mỗi sáng,hễ thấy bác lên vườn đồi là chú quấn chân đòi đi.Thấy bác ngồi xuống gật đầu cười là lập tức chú nhảy phóc lên vai.Ở trên đồi, trong lúc bác cặm cụi vun xới,trồng trỉa thì chú vắt vẻo trên cây,tọc mạch hái nếm rồi hái trái ném xuống,vẻ phở chí...
     ...Thấm thoát vườn đồi của bác mấy mùa thay lá,vượn con đâu còn là chú nhóc bé bỏng.Chú lớn hẳn ra,chân tay dài nghêu,bộ lông óng mượt . Có lúc,chú leo tít trên ngọn cây,vẻ ngẩn ngơ vì chợt nghe có tiếng hú từ cánh rừng xa xa vọng đến.Hình như chú nhận ra tiếng gọi của bầy đàn,đồng loại hay sao ấy mà bồn chồn ngơ ngẩn.
       Bác thợ săn để ý và hiểu ra những vẻ khang khác của chú.Trên đường về,bác xoa đầu, mắng yêu :"Khôn lớn rồi không muốn ở với ta nữa hay sao?".Vợ bác bảo:"Ừ,cũng đến lúc phải trả nó về với lũ vượn bà con nó thôi ông ạ !".Miệng vợ nói thế nhưng lòng không muốn chút nào.Bao năm rồi chú quấn quít bà như con với mẹ."Được rồi-bác tự nhủ-ta thuận cho con về với rừng,nhưng không phải lúc này.Chốn hoang dã đâu phải như vườn nhà...".
       Hôm sau bác đưa vượn con lên khu rừng gần nhà và tập cho chú cách chạy nhanh nhẹn trên mặt đất ,
rồi chuyền leo,cách ẩn mình.Bác giúp cho vượn loại hoa trái nào ăn được,loại nào không.Chú học rất nhanh,nhất là khoảng leo chuyền trên cây,cứ y như những chú vượn nơi rừng thẳm.Riêng khoản lẩn trốn cánh thợ săn là khó dạy hơn cả.Hẳn chú cứ nghĩ rằng" thợ săn cũng là con người ,sao phải trốn tránh". "Ồ! Phải trốn cho thật xa.Nếu không thì con sẽ bị..."-bác định nói tiếp nhưng thấy nghèn nghẹn.
       Lại một mùa cây nảy lộc non,hoa nở ngát vườn. Vượn con khôn ngoan, lanh lợi hẳn lên sau một mùa tập luyện. Đợi lá rừng khép tán xanh um và trái trên cành bắt đầu chín tới, vợ chồng bác thợ săn mới dứt khoát ý định: trả vượn con về rừng.
       Có lẽ nếu là con người thì vượn con chắc bùi ngùi lắm khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má người vợ bác thợ săn, lúc vượn con cùng bác bước ra khỏi nhà. Lần đầu tiên vượn con mới đi xa đến thế. Ôi chao,bao nhiêu lạ lẫm,thú vị.Chốc chốc vượn con phóc lên cây,quăng mình chuyền thoăn thoắt. Đến nửa buổi sáng là tới khu rừng.
         Nhưng...bác thợ săn ngỡ ngàng,không tin vào mắt mình : Ôi, còn đâu khu rừng rậm  rạp, hoang vắng năm nào ?!.Trước mắt bác là những cây cổ thụ ngã chỏng chơ,bị cưa cắt làm nhiều khúc.Cây nhỏ hơn bị gãy nát,bị đốn ngổn ngang . Nhiều vạt rừng biến thành nương rẫy . Lòng bác xót xa.Loay hoay mãi ,bác cũng tìm được tảng đá nơi vượn mẹ trúng tên." Nào vượn con ! Đây là nơi mẹ con yên nghỉ...".Bác chỉ nấm lùm lùm . Vượn con không hiểu bác nói gì và nêu có hiểu tiếng người hẳn chú rất ngạc nhiên...
        Chú tót lên tảng đá,nhấm nháp trái rừng vừa hái. Còn bác se sẽ ngồi bên nấm mộ,rì rầm nói với vượn mẹ:" Ta có tội với con. Mấy năm qua,ta đã gắng chuột một phần tội lỗi là nuôi dạy vượn con thành một chàng vượn,đủ sức lực và trí khôn,đương đầu nơi hoang dã. Nay, ta đưa vượn con về lại chốn núi rừng để nó tìm lại bầy đàn,duy trì nòi giống.  Xa vượn con ta buồn lắm !". Nói xong,bác ngẩng lên,nét mặt có phần nhẹ nhõm .Chơt,bác thôi vượn con ngừng nhai ,nhớ nhác nhìn về gốc cây cưa cụt . Thấy lạ ,bác nhón người , quay nhìn phía ấy. Ối! Một nòng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào vượn con. Bác bật dậy ,miệng ú ớ."Đoàng !!!",một tiếng nổ xé tai, tiêng đạn rít sạt qua vai bác >  Vượn con nháo nhát ôm chầm cổ bác
,run cầm cập . "Khoan !  Đừng ...bắn !..."-bác thét to . Nòng súng tức khắc chúc xuống ,lộ rõ một rồi hai bộ mặt sửng sốt.  Người cầm súng dáng đẫy đà ,trơn chuội vội nói :"Xin lỗi ! Ôi ! Suýt nữa tôi bắn lầm ông rồi !". Người trẻ hơn hỏi :" Con vượn này của bác à ?".  Bác thợ săn vẫn chưa hoàn hồn ,lập cập đáp :" Vâng !".
Người cầm súng gằn giọng :" Sao bác liều thế ! Vì con vượn đen này suýt nữa mất mạng hay sao ?!".  Rồi
ông ta xoa xoa đầu vượn con :" Nếu ta không kịp thấy chủ của mày đứng lên thì chú mày gục rồi ! Cứ tưởng  chú mày như mấy chú vượn trước chứ !  Khà...khà...!!!".
        Hai người đi khuất rồi mà vượn con vẫn ôm chặt lấy bác nín thin thít . Bác thợ săn hết hãi hùng đến phẫn nộ những kẻ vừa bỏ đi . Vượn con ơi ! Về nhà thôi ! Chốn này đâu còn rừng hoang nữa để con sống .Bầy đàn con chắc bị diệt cả rồi ! Nếu con ở lại sẽ bị giết ngay .Ta đã một lần gây nên tội lớn .Ta không bao giờ để con chịu chết như thế . Về thôi !".  Hình như vượn con hiểu được những lời bác nói mà mắt sasngn lên,bớt sơ hãi...
        Từ đó ,cứ mỗi sáng vượn con theo bác lên sườn đồi .Chú giúp bác hái lượm hoa trái và  "làm việc" giỏi giang ra phết .Dĩ nhiên,bác không quên thưởng cho vượn con những trái nào mà vượn con thich nhất ....
         -Chuyện mẹ kể đến đây là hết rồi ! - Chị bắt chước giọng cô giáo .
       Bé Lan vỗ tay reo lên :" Chuyên mẹ kể hay quá ! Hoan hô !". Thằng Trí bá cổ chị hỏi :"Mẹ ơi ! Mẹ tìm đọc chuyện ở đâu mà hay thế mẹ ?". Chị nháy mắt ,vẻ tinh nghịch :"À , mẹ đọc từ trong cuộc sống ấy mà ..."

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Truyện ngắn: Những cái chổi


Anh con trai đầu của bà cau có:
-         Chồi với chiếc… Nhà đã có ba, bốn cái… quét mấy năm nữa chưa cùn…mẹ bó thêm làm gì cho khổ. Nóng như ran, như đốt thế này mà mẹ ở trong nhà bật quạt cho mát, không khỏe hơn hay sao? Trưa nào cũng mò mẫm, hết bó tới chuốt…
Giọng chị con dâu đầu “mát mẻ” chút đỉnh:
-         Ảnh nói phải đó mẹ! Có ai buộc mẹ cặm cụi làm thế đâu, lỡ ai đến thấy tưởng tụi con tham công tiếc việc…
Bà định nhón lấy cọng lá dừa tươi ra, vót tiếp nhưng nghe vợ chồng thằng Hai nói thế, bà liền dừng tay rồi thong thả nhả bã trầu vào ống nhổ.
-         Ừ, trời nóng quá! Mẹ nằm nghỉ chút rồi! – Bà nói vọng vào – mới nằm một chút mà mẹ thấy bải hoải, ê ẩm hết người, dậy không nổi… Cứ ăn không ngồi rồi mẹ thấy tiếc, thấy yếu người thêm con à!
-         Nhưng mà…!? – Anh con trai đầu muốn nói điều gì.
-         Với lại… ở chơi vài hom nữa mẹ về với thằng Út. Sẵn mấy tàu dừa già, mẹ chịu khó bó cho tụi nó vài cây chổi quét sân phơi lúa. Con biết đó, vùng đồng trũng trồng dừa ít được.
-         Chà! Tưởng cho cái gì té ra là mấy cây chổi – giọng chị con dâu càng “mát mẻ” hơn – Mẹ không ngại vợ chồng thằng Út cười cho à…
-         Sao lại cười? – Tiếng bà hơi yếu đi, nghèn nghẹn – cho tiền hay mấy thứ đắt giá thì mẹ chẳng còn. Những gì ba mẹ làm ra đủ nuôi con cái lớn khôn cả rồi! Ờ, mà nếu còn, mẹ giấu cho vợ chồng nó, mới được nó trọng, nó nể hay sao?
-         Thôi mà! – Anh con trai đầu của bà càu nhàu – con chỉ muốn mẹ nghỉ lưng cho khỏe mà mẹ chẳng hiểu cho…
-         Còn con chỉ ngại hàng xóm trông thấy lại nghĩ không hay cho vợ chồng con thôi! – Chị con dâu giả lả.
-         Mỗi nhà mỗi cảnh, hơi đâu mà dòm ngó hả con!
Nói xong, bà cúi xuống, tay trái nhó cọng lá dừa, tay phải cầm con dao díp chuốt đến bóng. Bà không muốn đôi co, lắm lời với cô con dâu. Chà, được một nạm tay rồi. Vợ chồng thằng Út tha hồ mà quét lúa phơi. Ai đời, quét lúa mà cứ dùng chổi chà là, vừa chậm, vừa tung lên mù mịt bụi đất…


Hun hút đợt gió bấc, mưa phùn về mấy hôm. Cây sầu đông mé rào trơ ra những cành lá xương xẩu. Đồng làng nước còn ngập xâm xấp bờ, vậy mà trong đôi mắt trông ngóng của bà cứ trắng xóa làm sao. Cái lạnh thấm vào đầu gối bà nhức buốt, nó chui vào từng đốt xương tưởng chừng sắp nứt ra, vỡ đi.
Chợt có tiếng thưa hỏi loáng thoáng ngoài đầu ngõ. Bà giật thột, thoáng lóng ngóng giở cái gối lên, đặt ngay một chiếc hộp giấy không biết đựng gì trong đó mà lúc nãy bà mới mở ra ngắm nghía, mân mê. Rồi bà đè xuống dưới, gối lên trên, có ý che giấu.
Lõm bõm lọt vào tai bà tiếng con dâu út hớn hở: “ Ấy… ấy… anh chị bước vào cẩn thận! Mưa gì mà mưa lắm…đường cứ trơn nhẫy…tới bảy , tám đợt lụt rồi chứ gì... Lúa vừa sạ hôm trước, hôm sau lại ngập nước... Chị trượt ngã hay sao mà lấm lem mình mảy thế này?...”
À, vợ chồng thằng Hai về. Bà định đứng lên nhưng thấy chân nhức quá, đành ngồi yên trên giường hỏi vọng lại:
- Vợ chồng thằng Hai về đấy phải không con?
- Dạ! Nghe mẹ té, con vội về thăm mẹ đây! – Tiếng chị dâu đầu vọng vào khiến lòng bà ấm hẳn.
Rửa tay qua loa, anh con trai hấp tấp bước vào, nôn nóng hỏi:
-         Mẹ đỡ đau chưa?
-         Ờ, ờ, cũng đỡ đỡ…- bà hướng về phía con dâu đầu vừa mừng rỡ, vừa lo lắng – Mưa lụt, đường sá thế này vội về thăm mẹ làm gì cho vất vả thế hả con? Rán đợi ít hôm nữa nước rút rồi về thăm mẹ, thăm em cũng được mà…
-         Kìa mẹ, chuyện nhỏ mà! Mẹ đau chân nào? Chân này ạ? Sưng tấy đây! Mà mẹ đi đâu, làm gì mà để bị té ngã cơ chứ!?
Chị con dâu út vừa đến, nghe chị dâu đầu xăng xái, xuýt xoa hỏi thế, liền đáp:
-         Đấy, mẹ coi! Anh chị còn trẻ khỏe thế mà đi còn trượt chân té xoành xoạch, quần áo đinh toàn bùn đất kìa. Vợ chồng con ngăn mẹ hết lời mà mẹ có nghe đâu. Hôm kia lựa lúc em đi chợ, ảnh ra đồng, mẹ lén dò dẫm qua xóm bên. Đường sá như vậy mà làm sao khỏi té, may mà không gãy xương. Em đã mời ông thầy gia truyền giỏi nắn xoa, bôi thuốc kĩ rồi! Mà mẹ có ngồi yên đâu… Đợi em vắng nhà là lại lần mò làm cái gì chẳng rõ…à, anh chị nói chuyện với mẹ, em xuống nấu ấm nước.
Chị dâu út tất tả quay lưng sau khi trút một hồi nửa trách, nửa thương.
-         Chứ mẹ qua xóm để làm gì mà cho té? – Anh con trai đầu bực bội.
-         À, mẹ có việc nhỏ ấy mà! – Bà đáp qua quít rồi lảng sang hỏi han tụi cháu có khỏe, có ngoan không.
Chị dâu đầu lôi trong túi ra nào là thuốc xoa bóp, thuốc uống, nào sữa, trái cây…dặt lên giường. Chị nắn nắn chân bài, trả lời qua loa. Bà chép miệng: “ Con mua làm gì mà nhiều thế này! Chà tốn tiền lắm đây!”.
Hàn huyên một lát chợt bà đưa mắt xuống phía dưới có ý xem chừng điều gì đó, rồi lật đật đặt chiếc gối lên, nhấc chiếc hộp giấy đưa cho con dâu đầu, dặn nhỏ:
-         Chút nữa về, con nhớ đém cái này về dùng!
-         Cái gì thế mẹ? – Anh con trai đầu tò mò ngay.
-         Con mở ra xem thử, được không mẹ? – Chị con dâu đầu hỏi ướm.
-         Thì về nhà hẳn mở… Mà thôi, con cứ coi, nếu không thích thì mẹ không ép…
Được phép, chị liền tay mở nắp, đúng lúc chị con dâu Út cũng vừa lên, thấy lạ dòm thử.
-         Ối, cái…chổi rơm! – Chị dâu đầu ngớ người.
-         Lại chổi với chiếc!... -  Anh con trai đầu lắc đầu, gãi tai.
-         Ôi! Hèn gì… - Chị dâu Út ngẩn ra.
Đúng là một chiếc chổi bó bằng rạ lúa nếp vàng óng, cứng cáp nhưng vẫn toát lên dáng thon thả, xinh xắn. Giống lúa nếp này hiện chẳng mấy ai trong làng còn sạ cấy nữa…
-         Con cầm về, dùng để quét nhóm cơm đổ trên bàn. Mấy đứa cháu ăn còn để rơi vãi lắm! Mẹ thấy dùng chổi lông quét cứ dính nhơm nhớp làm sao…
Chị dâu Út nhìn chị dâu đầu, vợ ngó chồng. Rồi cả ba nhìn bà, nước mắt như chực ứa ra!




HOA GIẤY...


Có một đêm đông anh ngắt,
Mấy chùm hoa giấy tặng em.
Chẳng thơm, hai màu tím trắng.
Ngỡ ngàng. Ôi, thuở thần tiên...

 Từ đó nguyện làm hoa giấy,
Bên anh tím trắng bốn mùa.
Trắng để hồn ai trong trắng,
Tím cho tình mãi hơn xưa.

Lỡ có một ngày giông bão
Em rụng, thôi rồi anh ơi!
Xin ai đừng buồn đừng khóc,
Mai này hoa nở lại thôi...

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Truyện ngắn: Thế kiếm cuối cùng



Chàng trai họ Trương từ chốn kinh kỳ lặn lội tìm vào . Chàng trai họ Dương lại từ miệt trong ra . Tuổi mới đôi mươi khôi ngô , tuấn tú , dáng dấp phong trần . Không hẹn mà gặp tại nhà thầy Lê , trong một ngày và cùng cúi đầu xin thầy được chỉ dạy những đường kiếm bí truyền của hệ phái Mai Hoa một thời lừng lẫy . 
Nhíu đôi mày bạc trắng, thầy Lê xét nét , săm xoi như thể muốn xổ tung búi tóc trên đầu mỗi chàng ra để đếm coi có bao nhiêu cọng dài ngắn . Chẳng ừ hử lấy một tiếng , thầy bỏ ra ngoài sân , mặc cho hai chàng chưng hửng .
Thế mà cả hai vẫn ở lại , vui vẻ giúp Bạch Mai là cô cháu gái của thầy Lê , tuổi vừa mười sáu , hết thảy việc nhà lẫn việc đồng áng . Nhiều lúc thấy hai chàng chân tay lóng ngóng , vụng về làm đâu hư đó , cô bé không nhịn được , ôm bụng cười ngất . Cười đã rồi tự dưng mặt mày đỏ lựng .
Nhà thầy Lê nằm sát chân ngọn Hàn Sơn , trước mặt là vườn dừa bát ngát . Thân dừa còm cõi , cao vót tưởng chỉ cần cơn gió xoáy nhẹ một chút cũng đủ vặt cả ngọn dừa xơ xác nằm xuống đất . Hình như khoảng vài tháng sau khi hai chàng đến nhà thầy Lê , bữa nọ , cô gái ngoắc tay ra hiệu cả hai theo cô ra rừng dừa . 
Vừa tới nơi , chưa hiểu chuyện gì thì Trương , Dương thấy cô lao tới một cây dừa , leo như lướt người "đi" từ gốc tới ngọn cao chót vót . Ðang há hốc mồm dõi theo chưa kịp reo , thì ngay tức khắc những trái dừa khô lao xuống đầu tới tấp . Cả hai đều nhảy tránh sang gốc dừa bên cạnh , rồi lại ngước lên dòm. "ấy ! Dừa rớt nữa kìa !". Lại gần chục trái ào ào rơi xuống gốc dừa hai chàng đang đứng . Lại chạy tránh sang chỗ khác , xa hơn . 
Lúc này Trương , Dương mới thấy rõ cô gái đang nhoài người nắm lấy một tàu lá , nhún người vọt qua ngọn bên cạnh , cách chỗ đứng chừng năm sải tay . Bất giác sống lưng hai chàng lạnh toát . 
Rồi ào ào , lộp độp... dừa khô lại rơi xuống , văng nước tung tóe . Mới đó cô còn đứng trên bẹ dừa , thế mà chỉ mươi chớp mắt , đã thấy cô đặt chân xuống đất . Chà , nhanh hơn cả sóc !
Chẳng thấy gì là mệt mỏi . Cứ như nãy giờ cô không leo , không lượn lên các ngọn dừa . Chưa kịp khen , Trương , Dương đã thấy cô ngồi xổm , vớ lấy mũi mác lúc nãy vác theo , đâm xuyên vào lớp vỏ khô cứng , gần cuống dừa , khẽ nảy ra một mảnh vỏ , sát lẹm tới gáo . Ðoạn cô bỏ mác , dùng tay bóc tiếp từng mảnh , dễ như bóc bưởi . 
Trương trầm trồ "Chưa thấy ai giỏi như cô...". 
Bạch Mai cười : "Dễ ợt thôi ! Tụi con gái xứ này đứa nào mà hổng làm được ?!". 
Chàng họ Dương kinh ngạc : "Thiệt à ?!". 
Cô đặt sọ dừa vừa tróc sạch lớp vỏ xơ sang bên , mỉm cười : "ở lâu sẽ biết thôi mà...". 
Trương ngồi xuống : "Ðể tôi bóc với...". 
Dương chẳng để chậm : "Tôi nữa...". 
Cô đảo mắt qua hai chàng : "ừa , làm thử coi...". Cô tróc một mảnh lấy thớ , trao mỗi chàng một trái . 
Trương cắn răng , mím lợi , dồn sức để rồi bật ra tiếng : "ối" . Quái ! Bóc lớp xơ mẳm khỏi sọ lại khó hơn chặt gãy viên gạch đóng . 
Còn chàng họ Dương cũng chẳng hơn gì . 
Cô gái cười , bảo thôi . Lát sau , Bạch Mai vừa nói , vừa cố nhớ lời ai đó dặn dò :
- Ngày mai... hai ông cháu... đi xa chừng một tháng . Nếu hai anh chưa thấy... chán đất này... thì phiền hai anh ngó dùm nhà... trong lúc ông cháu tôi đi vắng , được hông ?
- Ðược ! Ðược ! - Cả hai gật đầu lia lịa .
- Thiệt hả ?! Rồi! Việc tiếp...Cô gái đảo mắt ngước quanh vườn , lộ vẻ lo .
... Trăng tới... thương lái cặp thuyền bốc dừa . Mà...
... Mà dừa vẫn còn nằm trên ngọn chứ gì ? Chàng họ Trương nhanh nhẩu :
- Cô khỏi lo việc này cứ để chúng tôi !.
- Ðược không ? Một bên mày cô gái nhướng lên .
- Sao không được ! Cả hai cùng cất giọng .
- Gạo mắm em đã sắp sẵn , cả tiền chợ nữa . Các anh cứ vậy mà dùng . 
À , việc nhỏ nữa là nhờ hai anh tưới nước mấy chậu kiểng . Nhứt là chậu bạch mai .
- Bạch mai à ? Dương ngạc nhiên .
- Dạ ! Chậu bạch mai là vật gia bảo mấy đời truyền lại . Cô hạ giọng gần như thì thào :
- Ông em quí chậu bạch mai ngang với mạng sống của mình . Hình như là có cái gì đó lạ lắm trong chậu... à, mà thôi !

Mới tờ mờ sáng mà hai ông cháu đã đi rồi . Nếu hai chàng có theo dõi thì sẽ thấy họ nhắm ngọn Hàn Sơn leo lên . Trên ấy có một ngôi phế tự . Ðến được chỗ này phải vượt qua vách đá cheo leo , mà kẻ yếu bóng vía mới thấy lần đầu hẳn châ theo dõ theo dõ
Một... hai rồi ba mùa trăng... hai ông cháu vẫn biền biệt . Hai chàng Trương , Dương dài cổ mong ngóng . Nhưng hai chàng có biết đâu , cứ vài ba đêm , khi thì thầy Lê , khi thì Bạch Mai xuống núi , đảo qua thăm nhà . Họ rờ từng chậu kiểng , ướt nước , thấy đống xơ dừa mỗi ngày cao dần , thế là yên tâm lên núi .
Cuối mùa trăng tháng thứ ba kể từ ngày đi , hai ông cháu "mới" về trong niềm vui khôn xiết của Trương , Dương .
Lựa lúc thầy Lê qua xóm bên , hai chàng trổ ngay tài leo dừa , tróc dừa cho Bạch Mai coi . Tuy leo còn ì ạch , tróc vỏ còn vụng nhưng so với mấy tháng trước thì hai chàng cứng cáp , rắn rỏi hơn . Thầy Lê có lướt mắt qua , cũng chẳng nói gì , mặc cho cả hai cúi đầu ngóng chờ câu thầy nói : Ta nhận các con làm đồ đệ !
Khoảng mười ngày sau... Thầy Lê bảo Bạch Mai gọi Trương , Dương lên , rồi hờ hững bảo :
- Trên đỉnh Hàn Sơn có ngôi phế tự lâu đời . Ðồn rằng chuỗi tràng hạt của sư trụ trì được kết bằng những viên ngọc quí . Lập tức một toán cướp kéo đến . Thế là khó tránh khỏi một trận huyết chiến xảy ra giữa bọn cướp với các sư thầy . Một chọi mười , cuối cùng các sư lần lượt bỏ mạng . 
Vị sư trụ trì vừa gục xuống , những tên cướp sống sót nhào tới , giật lấy tiền và liền tẽn tò khi biết rằng chuỗi tràng hạt của sư chẳng phải là châu ngọc gì quí giá . Chúng xổ hạt ra từng vốc rồi ném tung tóe khắp sân . Trước khi xuống núi , chúng thiêu rụi cả ngôi chùa... 
Nhấp một ngụm trà , đoạn thầy Lê nhìn thẳng vào mắt Trương , Dương 
- Bao lần ta muốn lên núi , thâu lượm những chiếc hạt rơi vãi , xâu lại để dâng cúng vong hồn thầy . Nhưng tuổi cùng lực kiệt khó mà trèo đèo , lội suối . 
Việc mọn này có nhờ Trương , Dương giúp cho . Không biết các vị như thế nào ?
Nghe xong , Trương vội thưa :
- Xin thầy cứ yên tâm . Ngày mai con , à , chúng con , sẽ leo lên Hàn Sơn , tìm đến phế tự và cố đem về cho được những viên hạt ấy cho thầy ! Chỉ mong thầy...
Thầy Lê đưa mắt qua chàng Dương :
- Còn anh ?
- Dạ ! Con cũng như anh Trương . Ðược leo tới đỉnh Hàn Sơn , ngắm nhìn mây núi , kể ra cũng thích...
Hứa là làm . Họ đi từ sáng sớm đến xâm xẩm tối thì về tới nhà . Mình mẩy xây xát , mặt mũi bơ phờ .
- Thầy ạ ! Trương thưa : 
-Con... ráng sức tìm nhưng chỉ nhặt được hai hạt...
- Có nghỉ trưa không ? Thầy Lê hỏi .
- Có ạ ! Dưới bóng tùng cổ . À , thầy ơi trong giấc ngủ con có nghe tiếng gào , tiếng rú , tiếng binh khí chạm nhau chan chát... Cứ như là đang xảy ra trận đấu , ghê thật !
- Còn con cũng nhặt được hai hạt ạ !
Tới lượt Dương thưa :
- Thật lạ trong giấc mơ chập chờn , con cũng có nghe phảng phất tiếng ai ngâm nga một bài thơ !
Lặng đi một lát , thầy Lê nói nhỏ như chỉ nói cho mỗi mình mình nghe :
- Sau khi chùa bị đốt phá tan hoang , cụ tổ bốn đời nhà ta đã lên đó mang về chậu bạch mai chăm sóc... Rồi người gây dựng thế kiếm Mai Hoa... 
Sực tỉnh thầy hướng về Trương , Dương nói tiếp :
- Thế hai vị giúp ta tìm thêm hạt chứ ?
- Dạ ! Chúng con... sẽ cố hết sức...! Trương , Dương cùng đáp .
- Mỗi ngày chỉ được bốn hạt thì phải mất sáu mươi ngày lên xuống núi bới tìm mới xâu thành tràng chuỗi . Hai vị thấy sao ? Hay là...
- Thưa thầy ! Chúng con nguyện tìm cho bằng được ! Dương nói quả quyết .
Mới bốn mươi ngày chuỗi tràng hạt đã xâu xong . Một đêm trước khi ngủ , thầy Lê bảo Trương , Dương :
- Mai theo ta lên phế tự ! Ta cúng dâng sư trụ trì tràng hạt , cúng xong ở lại luyện kiếm !
- A ! Cả hai cùng reo :
- Thầy đã cho rồi ! Cho rồi !
- Xin bái sư phụ ! Sư phụ !
Thấm thoát ba mùa bạch mai nở rồi tàn...
Chẳng nhớ bao lần thầy trò hết lên lại xuống núi . Trong tay hai chàng đường kiếm Mai Hoa ngày càng biến ảo khôn lường . Ba năm dẫm mòn lối lên phế tự , leo hái , tróc vỏ cả muôn muôn dừa khô , đã vô hình đem đến cho Trương , Dương sức dẻo dai hiếm có , ngón tay cứng như móc sắt , bắp chân rắn như đá . 
Ba năm vừa đủ biến cô bé Bạch Mai thành một thôn nữ đoan trang , làu làu kinh sử và một tay kiếm tuyệt luân , nhưng tuyệt nhiên Trương , Dương chẳng hề hay biết . 
Ba năm . . . thầy Lê yếu đi trông thấy .

. . . Tết thứ tư đã qua và đã giữa xuân mà bạch mai lại chẳng chịu nở hoa . Thầy Lê khắc khoải trông từng buổi từ khi nụ hoa bắt đầu nhú , vậy mà những chiếc đài vẫn ôm chặt năm cánh hoa trắng ngọc , chẳng chịu bung ra . ờ , cũng không lâu đâu . Ngày mai sẽ nở . . . sẽ nở . . .
Thầy nhớ như in lời thân phụ dặn lúc lâm chung : "Khi nào bạch mai nở . . . con mới được làm thế . . . làm thế . . . để truyền thế kiếm bí truyền của phái Mai Hoa cho người kế tục . . ." .
Tối qua , thầy Lê gọi Trương , Dương lên rồi chậm rãi bảo :
- Hơn ba năm qua . . . nhờ các con khổ luyện . . . ta đã chỉ bảo ít nhiều kiếm phái Mai Hoa cho các con thụ giáo . Các con thấy đấy ! Ta cũng sắp về với tiên tổ . Nhưng lòng vẫn chưa yên vì chưa tìm được người thay thế .
- Ngừng một lát thầy tiếp :
- Bạch Mai là phận nữ nhi , khó mà đảm đương . Chỉ còn một trong hai con là xứng đáng . Những gì thuộc về tinh hoa của môn phái , ta đã truyền dạy . Song , nước không thể có hai vua trị vì , rừng không có hai hổ làm chúa . 
Kiếm phái Mai Hoa cần có một người đứng đầu . Người này phải nắm được thế kiếm cuối cùng của môn phái mới mong cầm đầu được . Thế kiếm cuối cùng thực ra là khởi đầu cho mọi thế kiếm . 
Ngày mai ta sẽ bày ra một cuộc tỉ thí giữa hai con . Ai thắng sẽ được thế kiếm bí truyền , đứng đầu môn phái . Các con nghe rõ chứ ?

Khi Trương , Dương thức giấc thì trời đã sáng bạch . Trương , Dương lồm cồm bật dậy , vội vàng ra vòi nước rửa mặt , quay xuống bếp húp trọn mấy bát cháo để sẵn , rồi ra sân .
- Nào , Trương , Dương ! Các con chuẩn bị để tỉ thí xong chưa ? Thầy Lê nghiêm giọng hỏi .
- Thưa , xong rồi ạ ! Hai chàng đáp .
- Ðược ! Ðây là vòng tròn Bạch Mai đã vạch sẵn . Ta kê chậu bạch mai ở giữa . Trên thân cột chặt ống đựng cuốn sách chép thế kiếm cuối cùng của phái Mai Hoa . 
Thế kiếm ghi trong sách này sẽ bổ khuyết những gì mà người cầm kiếm của phái Mai Hoa còn thiếu . Theo lệ , hai con phải trổ tài vừa đấu , vừa ngắt đủ năm bông hoa bạch mai , lại phải lấy cho được cuốn sách . 
Nhưng phải để ý một điều là không được đặt dù nửa bàn chân ra ngoài vòng . Người nào đạt được những điều ta dặn là thắng cuộc !
- Thưa ! Việc này . . . con . . . con không muốn . . . ! Chàng Dương hấp tấp nói .
- Sao vậy ? ? ? Thầy Lê gằn giọng .
- Vì . . . thầy ơi ! Bạch mai đang nở rộ thế này ! Nỡ nào ngắt phá . Vả lại . . . lỡ trong lúc quyết đấu . . . chúng con . . . sa sẩy đường kiếm thì cây bạch mai . . . Thầy có cách nào khác không ạ ? Ví như cùng đấu trên ngọn dừa . . .
- Không ! Còn anh Trương ? Vẻ mặt thầy Lê lạnh tanh .
- À , con thấy hay đấy ! Ðã định rồi , không nên cãi ! Ai thắng là người xứng đáng ! Giọng chàng Trương dóng dả .
- Trương nói phải ! Thầy Lê gật đầu .

"Soạt" , thanh kiếm của chàng Trương rút nhanh khỏi vỏ , loang loáng hoa lên một đường rồi chém xuống đầu Dương . Trong lúc bất ngờ , chàng Dương chỉ kịp nâng cả kiếm còn trong vỏ đưa lên đỡ . 
Một đường kiếm khác tung tiếp tới tấp , chàng Dương lúng túng né hết phải sang trái , chân lùi ra sau suýt nữa đụng vạch . Lựa lúc chàng Trương thay đổi chiêu , chàng Dương mới nhanh tay rút kiếm ra khỏi vỏ .
Cuộc đấu thật sự mới bắt đầu . Người bên ngoài chỉ thấy ánh kiếm loang loáng , vây bọc lấy cả hai người ; tiếng kiếm chạm nhau chát chúa , rợn tới óc . Vài cánh mai trắng bứt ra , cuốn theo đường kiếm . Vẫn chưa có bông hoa nào bị ngắt .
Ðột nhiên chàng Trương đổi chiêu thức , ra đòn mạnh như vũ bão . Tức khắc chàng Dương lùi về thế thủ . Nhanh như chớp , tay trái Trương đã ngắt gọn một bông . "Bạch Mai ! Cầm lấy !" .
Lần này tới lượt Dương . Ðòn công của chàng cũng dữ dội không kém . Buộc thế , Trương phải lùi vài bước để chống đỡ . Dương có được một phần mười chớp mắt để ngắt một bông nhưng chẳng hiểu sao chàng rụt tay lại .

. . . Mặt trời vượt qua ngọn dừa . Trận đấu đến hồi quyết liệt . Chàng Trương công ba mươi lần , thủ hai mươi tám lần . Chàng Dương công hai mươi tám lần nhưng thủ ba mươi lần . Những bông hoa trắng ngần đã được vặt trụi . Ðó là công của chàng Trương . Chưa có dấu chân chàng nào vượt ra khỏi vòng .
Chàng Trương đã đạt được hai thứ . Chà , chỉ cần đoạt ống gỗ nữa . . . Nghiệt thay , ống gỗ lại cột chặt vào thân bạch mai . Không thể trong chớp mắt mà lẹ tay mở lấy . Phải dùng cách khác . . . 
Chàng Dương bỗng la to : "Thầy ơi ! Anh Trương ơi ! Tôi xin chịu thua !" . 
Tiếng thầy Lê quát to hơn : "Không được ! Tiếp tục đi !" .
Chàng Trương nhăn nhó nhưng rồi cũng tung ra thế kiếm lợi hại nhất của phái Mai Hoa , ép Dương vào thế thủ . Chỉ chờ có thế , Trương lia một đường kiếm vào sợi dây buộc ống gỗ với thân bạch mai để cắt đứt . 
Nhưng . . . dây buộc vốn bện bằng những sợi thép nên chẳng hề hấn gì .
- Anh Trương ! Không được chạm vào cây bạch mai ! Chàng Dương hét lên .
Lại một đường kiếm nữa của Trương chém vào nhưng vẫn không đứt . Liên tiếp hơn chục lần , mũi kiếm của Trương chạm phải kiếm của Dương gạt ra , không cho chạm vào . 
"Hừ ! Phải xoay cách khác !" . Hình như Trương lẩm bẩm : "Ừ , chỉ còn có cách đó thôi !" .
Ðoán trước ý định của Trương , Dương lại la to: "Anh Trương ! Ðừng làm thế !" .
Chàng Trương hét lên một tiếng , tung ra một chiêu quyết định . 
"Ðừng ! ! !" Dương thét lạc giọng và đường kiếm của chàng bất đắc dĩ cùng tung theo .
Chỉ qua một đường kiếm loang loáng của chàng Trương , thân bạch mai đứt đôi . Nửa khúc đầu có buộc ống gỗ chưa kịp rơi thì lưng kiếm của Trương xoay lại , hất tung lên . 
"Á !" Sau tiếng á , cả hai sựng lại . 
Choang ! Thanh kiếm của Trương rơi xuống nền gạch . Tay trái của chàng Trương nắm chặt nửa cây bạch mai . Còn nửa cánh tay phải vừa cầm kiếm thì . . . 
Chàng Dương sững sờ . . . quăng kiếm , nhào tới ôm Trương . . .
Thầy Lê bật ra tiếng thở dài . Bạch Mai ôm mặt thét lên hãi hùng .


Bây giờ chàng Trương đang nửa ngồi , nửa nằm trên giường . Chàng đã mất một nửa cánh tay . Chỗ đứt lìa được rịt thuốc , bó lại bằng vải sạch . 
Chàng Dương thổn thức bên vai Trương :
- Hãy tha lỗi cho tôi , anh Trương ơi ! Tôi không mảy may cố ý làm hại anh đâu ! Tôi chỉ cản đường kiếm để . . . để . . . khỏi nhìn thấy cây bạch mai . . . bị chặt đứt . . . Nhưng tôi lại chậm hơn anh một chớp mắt nên . . .
- Ðừng nỉ non nữa , chán quá ! Ðã ôm lấy nghiệp thì phải chịu vậy chứ ! . Trương càu nhàu rồi ngoảnh mặt vào trong vách .
Thầy Lê bước vào . Trầm ngâm nhìn Trương một hồi lâu , rồi điềm tĩnh nói :
- Trương à , con là người thắng cuộc ! Theo lệ thì con là người kế tục thầy ! .
Trương bật cười nhưng lại túa ra những giọt nước mắt .
- Thầy coi ! Con bây giờ . . . làm gì được nữa ! 
Lặng đi một chút , Trương nói tiếp :
- Thầy ! Thầy nói Bạch Mai mở ống gỗ để con coi thử . . . Sách dạy thế kiếm cuối cùng của môn phái như thế nào . . . mà con phải trả giá đắt thế này !
- Bạch Mai ! Con mở ống ra rồi trao sách cho Trương ! 
Cô gái mở sợi dây buộc , tách ống gỗ khỏi thân bạch mai .
Ðoạn , cô cúi xuống cầm hai đầu ống gỗ kéo ra . Một tập giấy cuộn tròn lộ dần , cô rút ra , thảy lên ngực chàng Trương . Tay trái chàng Trương vội vàng chộp lấy , mắt chàng rực lên hau háu .
- Bạch Mai !- 
Chàng Trương gọi nhỏ :
- Nhờ em mở từng trang cho anh coi thử !
Cô gái gật đầu , đón lấy , mở tập sách . Bìa sau ghi bốn chữ Hán : "Mai Hoa kiếm pháp" . Lật qua tờ bìa , Trương thấy trang bên để trống . . . Trang thứ ba đậm nét một chữ "Nhân" . Lại trống trơn đến mười trang nữa . Ðến trang thứ mười một mới chua thêm một chữ "Nhân" , có chữ "Nhị" liền kề . Chỉ có thế .
Bạch Mai trố mắt kinh ngạc bởi cô cũng hiểu được hai chữ ấy đứng liền nhau hợp thành là Nhân Nghĩa . 
Chàng Trương hét ra tiếng thở dài rồi lại nhắm nghiền mắt . 
Thầy Lê trầm tư về một điều gì . 
Hồi lâu , Trương mở mắt thều thào:
- Thầy ơi ! Thì ra . . . từ lâu con cứ mải mê quyết chiếm cho được những cái con thừa . Nhưng chẳng thèm nhặt nhạnh những cái con còn thiếu . . . thiếu ghê gớm ! 
Thầy ơi ! Con không xứng . . . làm người thay thế thầy . . . !