Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

NHƯ MƯA ĐỜI PHẤT PHƠ...


  Năm thứ nhất...Hễ rảnh là hắn hay lang thang cùng với một anh đồng hương học Sử K2. Nơi thường lui tới nhất là căn nhà có ba chị em gái xóm đạo, cách không xa nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế. Hắn nhớ, cứ men theo con đường phía nam dòng sông An Cựu, rẽ vào ngõ hẻm là đến nhà. Ngôi nhà đối với anh SK2 hình như rất đỗi gần gũi, nhưng với hắn lần đầu sao mà lạ lẫm, nhất là hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là hình tượng Chúa Jesu ngự trên tường bao dung, thánh thiện. Còn trên nền nhà, hai người con gái bình thản ngồi chằm nón. Người chị ngước lên, mỉm cười: " Các anh tới chơi ...". Giọng dịu nhẹ như gió thoảng. Cô em gái cũng ngước lên chào anh SK2, rồi nhìn hắn có chút ngạc nhiên, nhưng cái nhìn rất thẳng, khác với nhiều  cô gái sau này hắn hay gặp. Rồi, cô em nhẹ nhàng đặt khẽ chiếc nón đang chằm dở sang bên, dứng lên rót hai ly nước mời: " Hai anh uống nước...". Chỉ có thế. Anh SK2 nói chuyện đủ thứ, từ chuyện thời tiết xứ Huế dạo này mưa sao buồn quá, dẫn đến chuyện có đoàn văn công gì đó sắp diễn ở Cung An Định. Chẳng biết có dụng ý gì. Hình như anh ấy muốn gợi ý mời ba chị em đi xem thì phải. Còn hắn, hắn ngồi yên, không dám thở mạnh. Phải hơn nửa tiếng, hắn mới dám nhìn nghiêng nghiêng cô em gái lúc này như vẫn mải mê chăm chút từng đường kim, mũi chỉ trên chiếc nón lá trắng nuột. Một nửa mái tóc xấp xỏa trên bờ vai  gầy gầy, cánh mũi thẳng, làn da mặt mịn màng và trắng hơn do màu trắng của chiếc nón hắt lên. Lát sau, có một người con gái nữa bước vào nhà. " Các anh tới chơi...". Hắn biết ngay là cô chị lớn trong nhà. Khác với hai cô em, người chị nói chuyện với hắn vẻ cởi mở hơn. Chị hỏi ra ngoài này học có nhớ nhà nhiều không, chuyện ăn, chuyện ở nơi cư xá đã quen chưa...Hắn bớt ngại dần. Anh SK2 nói chuyện khá rôm rả với người chị lớn này. Hình như họ đã có mối thân tình từ lâu rồi...Lần thứ hai, lần thứ ba hắn đi với anh. Nhưng đến lần thứ tư thì hắn bạo gan đi một mình đến căn nhà có ba chị em gái ấy. Vì anh SK2 đã giã từ khung trời Tổng hợp với mùa mưa xứ Huế năm ấy sao mà dầm dề, lê thê. Anh đi, và gửi lại "thằng nhỏ em" làm bạn với ba chị em"cho vui"...

         Thường là những buổi chiều không có tiết học, hắn xuôi đường Nguyễn Huệ, qua cổng nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, thẫn thờ dừng, ngắm đi, ngắm lại không biết bao nhiêu lần công trình kiến trúc tuyệt mỹ này. Rồi hắn vòng qua cổng phía bên kia, đến nhà ba chị em. Chẳng có gì, ngoài việc lặng lẽ ngắm nhìn cô gái chằm nón lá. Chiếc nào xong, cô em gái thản nhiên đưa hắn: " Anh coi thử... chiếc này chắc xấu òm ...". Hắn cầm lên, ngó vào mặt trong, rồi soi ngược ánh nắng chiều. Cầu Tràng Tiền, dòng Hương Giang, núi Ngự Bình, chùa Thiên Mụ bảng lảng, mông lung, ẩn mờ quanh thành nón. Và gương mặt cô em lúc này, Chúa ơi, sao mà phảng phất nét diệu hiền, thánh thiện như Đức Mẹ Maria.
           ...Vài tháng sau...Một chiều, hình như một chiều chủ nhật, hắn lại lang thang theo con đường quen thuộc đó. Và bất ngờ gặp cô em gái trên đường, gần nhà thờ. "Em đi đâu vậy, Vân ?". Ngạc nhiên như hắn, cô em cũng hỏi:" Anh đi mô rứa ?". "...Anh đến nhà em !". " Em đi lễ nhà thờ !". " Vậy hả?". " Thôi em đi nhen ! Mai anh tới nhé !". Cô em gái đi xa rồi nhưng cái dáng thướt tha trong tà áo dài trắng như khói sương quẩn trong đầu hắn không rời. Lòng vòng một lát, hắn lại thập thò ngoài cửa thánh đường. Hắn đảo mắt tìm và thấy cô em quỳ cầu nguyện như bao con chiên của Chúa. Thanh thản và sâu lắng. Và rất chi là ...Ma Soeur!
            Vậy là cứ chiều chủ nhật, hắn lại đến nhà thờ, để gặp một chút, để ngắm cô em cầu nguyện và có vài lần mạnh dạn theo chân tiễn mấy chị em về gần tới nhà. 
            Noel năm ấy, cùng với mấy bạn trong lớp,  hắn  đến nhà thờ với tâm trạng vui không thể xiết. Vì lần đầu đi Noel ở xứ thần kinh mộ đạo. Và đi để cố tìm cô em trong vô vàn người dự lễ. Âm thầm tìm. Lặng lẽ buồn vì tìm không thấy. Về lại cư xá, rồi quay lại nhà thờ. Đến giờ khắc Chúa Giáng sinh, hắn len lỏi vào trong và cố tìm cô em . Không có. Nhưng rồi... hắn ngây ngất khi thấy cô em xuất hiện trong nhóm các cô gái hát Thánh ca. Bài Thánh ca kết thúc, cô em cùng nhóm hát lui vào trong để lại cho hắn một cảm giác thiêng liêng chưa hề có. Dường như kể từ giây phút ấy, hắn mường tượng dần dần, để đến lúc này hắn tin là có Chúa ở trên cao...
          ...Tết năm ấy, hắn đem về tặng mẹ chiếc nón bài thơ do chính tay cô em chằm. Rồi cuối năm thứ nhất, hắn mang chiếc túi "sinh viên" đan bằng sợi cước nhựa, hai màu ô vuông xanh đen. Cũng chính bàn tay cô em ấy đan...
         Ở đất kinh kỳ, cái nôi văn hóa, chịu nhiều biến cố trầm luân, hắn tập tò học lam nham được vài thứ. Trong đó có âm nhạc. Mỗi lần qua nhà thờ, chiều chiều nghe tiếng chuông nguyện, hắn bất chợt lảm nhảm hát: " Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa. Như mưa đời phất phơ, chắc ta gần nhau chưa ?". Những ngày tháng ấy...hắn giống như cơn mưa phất phơ. Không làm ướt áo ai. Không làm tim ai lạnh. Hình như cuối năm thứ tư, Ma Soeur nói với hắn: " Tháng sau em làm lễ cưới ở nhà thờ đó anh..." trong một dịp tình cờ gặp nhau trên con đường chạy ven dòng sông An Cựu lờ lững...