1
"...Một,hai,ba nè
!...Mười lăm...mười tám...ba mươi...năm mươi hai...năm mươi hai.?! Ơ, chỗ
này đếm chưa hà ?! Rồi !? Chưa !". Cô bé rụt tay ,cốc vào trán. Tối
nay lộn hồn hay sao ấy ? Còn mỗi trẹt bánh mà đếm hoài vẫn lộn...
Có chớn người dừng
trước. Cô bé ngẩn lên, đon đả :" Chị ơi ! Bánh ít lá gai nhưn dừa ngon lắm
đó chị ! Chị mua thiệt à ? Một chục nhen ! Em bỏ bì nhựa đen cho chị nè ! Dạ !
Bữa nào thích ,tiện chân ghé lại nhen chị !".
Khách mua đi rồi
nghĩa là bớt đi trên mẹt một chục bánh ! Những cái bánh gói bằng lá chuối chát
nuột nà màu xanh chín , von vót đều tăm tắp cái chóp nhòn nhọn, trông xinh xắn
làm sao !
Cô bé lại xòe bàn
tay,chia từng nhóm để dễ đếm . A , có lời rồi ! So với hôm qua , bữa nay bán ế òm .Chà , bụng
râm ran đói và cả buồn ngủ...Cô bé há miệng ngáp,són ra giọt nước mắt sống sít
.Sau cái thở phào , hai má cô bé chợt nóng lựng . Lớn rồi mà ngáp kiểu đó ở giữa
đường giữa sá là sao à ? Mất nết chớ sao ! Ai nói ? Ờ, không phải mẹ... "...Một,hai,ba nè
!...Mười lăm...mười tám...ba mươi...năm mươi hai...năm mươi hai?! Ơ , chỗ
này đếm chưa hà ?! Rồi !? Chưa !". Cô bé rụt tay ,cốc vào trán. Tối
nay lộn hồn hay sao ấy ? Còn mỗi trẹt bánh mà đếm hoài vẫn lộn...
Có chớn người dừng
trước. Cô bé ngẩn lên, đon đả :" Chị ơi ! Bánh ít lá gai nhưn dừa ngon lắm
đó chị ! Chị mua thiệt à ? Một chục nhen ! Em bỏ bì nhựa đen cho chị nè ! Dạ !
Bữa nào thích ,tiện chân ghé lại nhen chị !".
Khách mua đi rồi
nghĩa là bớt đi trên mẹt một chục bánh ! Những cái bánh gói bằng lá chuối chát
nuột nà màu xanh chín,von vót đều tăm tắp cái chóp nhòn nhọn, trông xinh xắn
làm sao !
Cô bé lại xòe bàn
tay,chia từng nhóm để dễ đếm .A,có lời rồi ! So với hôm qua,bữa nay bán ế òm .Chà,bụng
râm ran đói và cả buồn ngủ...Cô bé há miệng ngáp,són ra giọt nước mắt sống sít
.Sau cái thở phào ,hai má cô bé chợt nóng lựng. Lớn rồi mà ngáp kiểu đó ở giữa
đường giữa sá là sao à ? Mất nết chớ sao !Ai nói ? Ờ, không phải mẹ...
Bụng đói cồn cào đòi
cơm . Ổ mì bằng bắp tay , thêm hai cái bánh ít trần...bữa trưa nào cũng chỉ có vậy.
Lại qua một bữa .Cơm ơi, sao mà thèm dẫu có bớt quay quắt thèm hơn lúc
trước.Ờ , không biết giờ này con bé Ba lo cho hai đứa nhỏ ăn xong rồi đi ngủ chưa
?." Chị Hai à , có bữa chị Ba đi mua gạo tới tận tối mịt mới về .Em
với thằng Út đói quá...lục cơm nguội . Cơm cũng hết trơn .Thằng Út khóc ri rỉ...". Bữa trước về,thằng Tư mếu
máo méc , khiến
cô bé ôm con bé Ba khóc òa. Thằng Út tít mắt cười.
Hồi mới vào...Cứ hễ dãy
phố lên đèn sáng trưng là mắt cô bé rân rấn. May mà có ông Tư xích lô. Ơ, giờ
này sao vẫn không thấy ông Tư ghé bến ? Bến đỗ xe của ông là gốc phượng kế
bên . Chao , so với cây phượng quặn quẹo u nần những gốc với rễ thì ông Tư có hơn
gì . Cũng nhăn nheo , hốc hác,còm nhom...."Làm sao cháu khóc ?". "Cháu...cháu nhớ mấy em cháu ...Tụi nó còn nhỏ lắm ông à !"." Mấy đứa
? Đứa lớn lên mấy ?. "Ba đứa ! Đứa lớn đâu mười hai, mười ba...! Thằng Út mới
bốn tuổi ông à !". "Còn ba má..?" . Thấy cô bé lặng lẽ lắc đầu,vẻ
mặt như có đám mây xám lướt qua,ông Tư cất tiếng thở dài rồi đổi giọng :"
À...à ! Ông hiểu ! Ơ , đã bán hàng thì cháu phải cố vui lên chứ ! Ủ ê , rầu rĩ ai mà
mua...". "Dà !". " Ậy , rán cười lên !Chà , lại mếu...Cái con
nhỏ ! Này, bánh còn nhiều không ?".Cô bé khịt mũi , quệt tay lau mắt . "
Híc!..Híc...Dạ... nửa rổ...híc...". "Cháu bỏ bì hết cho ông đem về
!". Cô bé sững ra , nín khóc. "Dạ ?! Ông...ông...mua ?!". Ông
cười khà :"À ,ngày mai...ông giỗ lúi húi ông già của ông.Trước cúng , sau cho
mấy đứa nhỏ trong hẻm. Nè , hồi còn sống...ổng cứ ao ước ăn bánh ít lá gai nhưn
dừa lắm đó nghen..."
Đâu như đó là bữa đầu tiên cô bé
bưng rổ bánh ra góc đường ngồi bán . Ừa , quên làm sao một tối mưa tầm tã đó . Đường
phố chẳng mấy chốc nước ngập trên mắt cá chân . Từ cuối con đường lòa nhòa ánh
điện , cô bé chợt nhận ra dáng ông Tư đang rướn người , cố giong chiếc xích lô
ngược chiều gió thốc , ì ạch dừng trước mặt cô bé . Lúc này cô bé đang co ro trùm
tấm nhựa bé tẹo qua đầu , hai tay choãi ra nắm chéo góc , cố không để mưa tạt vào
ướt trẹt bánh. Ông nhảy xuống nói rõ to :" Cháu ơi ! Lên xe, ông đưa
về !". Cháu...phải bán...hết bánh...". " Đấy, cháu nhìn coi !Trên
đường có ai đâu mà bán !...". Đúng là trên đường vắng ngơ , vắng
ngắt . " Cháu biết tối mai là gì không ?". " Dạ không !" .
"Tết Trung thu ! Đấy ,cửa hiệu nào cũng bày bán ê hề đồ chơi .Cháu không
để ý à ?" . " Ông ơi , từ nhỏ đến giờ cháu có biết Trung thu là gì ..." . "...là Tết dành cho trẻ con..." . Cô bé hé tấm áo mưa . " Cháu đâu là trẻ con ..." . " Nhưng chưa trở thành người
lớn ! Mà thôi...cháu bỏ bì hết rổ bánh cho ông ! "."Ông !?".Vuốt
nước mưa ràn rụa trên mặt,ông móm mém cười :" Làm quà Trung thu cho bọn nhỏ
trong hẻm !Thôi bỏ bánh vào bì nhanh lên cháu ! Rồi lên xe !". " Cháu
không đi xe đâu ! Ông đạp không nổi mà...".
...Có dáng người dừng trước trong lúc
cô bé mãi nghĩ về ông Tư . Một giọng mũi khìn khịt :" Nhỏ ! Đóng
"hụi" tháng này !". Cô bé nghển đầu lên nhìn nhưng tức thì cụp
mắt xuống . "Dạ...". " Dạ cái con khỉ mốc !..Đóng hụi ! Mười
đồng !". " Dạo này bánh bán ế lắm ! Chú... tha... cho...Cháu còn nuôi
ba đứa em nhỏ dại !". " Gì ?! Nuôi ba đứa ! Mầy giỏi thiệt ! Còn
tao...cõng mỗi cái thân tao cũng không nổi ! Ê ,đưa tiền nhanh lên ! Ì xèo
dữ..". Cô bé lần khần ,nửa sợ ,nửa tức không muốn đưa. "Hổm rày tụi
tao bị lùng sục ráo riết. Đói quá mới rớ tạm đám hàng rong dẻo mép.Nhe ngóng gì
mấy đồng còi cọc tụi bay !Đưa tiền đây !Để trùm ngồi chờ đổ quạu thì khỏi ngồi
chỗ này bán luôn...". Cô bé dùng dằng giở nắp trẹt,cầm cuốn sách quăn queo
bỏ ra khỏi rổ,rồi bốc lên nhúm tiền lẻ nhàu nhò đưa gã đòi đóng '' hụi'' . Gã
trợn mắt :" Xạo hả ?!". Cô bé run bắn người,vội nhón thêm nhúm tiền
nữa đưa cho gã . " Xì" dài một tiếng nhưng rồi gã cũng thò tay giựt
lấy,bước xéo đến chỗ trùm. Tay trùm đang lơ
đễnh rít thuốc lá sát hàng rào công viên. Công viên không lớn nhưng từ sáng đến
tối cứ nhộn nhạo,nhí nhéo suốt , và , đến khi đêm về lại vọng ra từ những khoảng
tối tiếng ỉ ôi nhờn nhợn.
Gã thu tiền ''hụi'' với tay
trùm chưa kịp đi thì cô bé khóc nức . " Hu...hu...ngồi ê lưng cả ngày...được
mấy đồng lời mà cũng tới giựt cho được...hu hu...". Tay
trùm nghe quay qua trừng mắt mắt nhìn gã đàn em . "Đưa tiền cho tao
!". "?!" . Gã thu ''hụi'' hấp tấp moi tiền trong túi ra , khúm
núm đưa. Tay trùm nháy mắt ra hiệu : " Chờ
đấy !". Đảo đôi tròng mắt trắng dã ngó lia xung quanh , trùm bước tới , sà
xuống ngồi sát cô bé. " Nhỏ , nín đi !" . Cô bé hé mắt nhìn , giật mình .
Gã trùm thả nắm tiền nhàu nhò lên mặt trẹt , vỗ vào vai cô bé. "Cầm lấy !
Không thu nữa ! Tại thằng kia không biết...". Cô bé cúi gằm mặt , người cứng
đờ . " Này ! Muốn kiếm nhiều tiền hơn không ? ". "!?"
. " Muốn vậy phải vứt cái trẹt bánh này rồi theo tụi tao , à tụi anh.
Mầy...à em...là con gái . Ngước lên coi ! Ờ lớn chút nữa đẹp hết biết ! Theo
tụi anh đi ! Tụi anh giúp em kiếm tiền dễ òm...". Trùm nhếch miệng cười : " Chịu rồi hả ? Còn làm gì à ? Yên tâm ! Em mà chịu khó ''thời trang'' , ờ
quên , gì há , à ''tân trang'' lên một chút ,chặc , hí... hí...". Đột ngột cô
bé đứng bật dậy , giận dữ hét lớn :" Ông-cút- đi !". Gã trùm ngớ ra , đổi
giọng cười hô hố :" Dữ vậy , nhỏ ! " . Vài người qua lại , thấy lạ , dừng lại
nghe ngóng . Cái nhìn của người đi đường có khác nào như ánh sáng đối với loài
chuột chù , khiến gã trùm lấm lét phẩy tay đàn em , lủi lẹ vào công viên .
"Mầy không cứng được lâu đâu nhỏ !". Trước khi biến gã còn dằn vào
tai cô bé .
Cô bé rũ người , ngồi
thụp . Cô bé cắn môi , ngó qua gốc phượng . Giá như có ông Tư . Ừa , chỉ cần
tiếng đằng hắng của ông như vài bận thì ''tụi nó'' khó làm tàng..
"Bé bán bánh ít ! Bán cho
ít bánh !". Rõ giọng con trai ngồ ngộ .Cô bé ngẩng lên , mặt còn nguyên vẻ
tức bực . Nụ cười lộ chiếc răng khểnh .Và nét mặt nhang nhác..."A..nh !
Anh...mua bánh ?". Giọng cô bé lọng ngọng . "Bé bỏ bì hết cho anh
". " Hết à ?". "Ừa ! Bộ không muốn bán cho mau hết à ? ".
"Dà ! Dà !".
Cô bé giở nắp trẹt , lựa
lấy bì nhựa , phù miệng thổi bung , rồi nhón tay bốc từng cái bánh đặt nhẹ vào bì
. Người mua , là một chàng trai , cúi xuống nhấc bổng túi , móc vào ghi đông xe
đạp . "Hết bao nhiêu ?". Cô bé lẩm nhẩm tính , lúng túng khi nói số
tiền .
Trả tiền cho cô bé xong,
chàng trai nói mà cứ ra lệnh :" Nào , cô bé! Thu dọn thúng rổ ! Lên xe
, tôi đưa về !". " A..nh nói ...sao ?!". Cô bé sửng sốt ,ấp úng
hỏi .Chàng trai cười rõ to :" Biết mà... sẽ giãy nảy như đỉa phải vôi ! Bé
yên tâm , tôi là hàng xóm với ông Tư xích lô ! Ổng bận về quê vài ngày , ổng nhờ
tôi đưa cô về...". Mắt cô bé cụp xuống , đầu lắc quầy quậy ,miệng lúng
búng . " Thôi...thôi...em không dám làm phiền đâu ạ !". Chàng trai lại
dõng dạc hô : " Thu dọn ! Lên xe ! Không nói nữa !". Cô bé ngước lên và
lần thứ hai nhìn rõ mặt chàng trai .Vẫn nụ cười lộ chiếc răng khểnh ,vẫn ánh
mắt ấm áp ngày nào...Chần chừ vài giây rồi cô bé cũng thu dọn rổ thúng , lóng
ngóng ngồi ghé lên ba-ga xe .
Chiếc xe đạp loạng choạng lấy đà rồi bon bon
hòa vào dòng người xe ồn ã . " Quên hỏi , đi đường nào ?...
2
"...Nào,rẽ phải hay rẽ
trái..". " Dạ ! Tới rồi ! Cho em xuống ". " Ở mặt phố à cô bé
?. " Trong hẻm...lòng vòng xa lắm !." Chỗ trọ có rộng không ? À thôi
,cứ suy ra cái xó anh ở - chàng trai xưng ''anh'' từ lúc rẽ cua đường đầu
tiên-là biết thôi mà...Chật căng , chật cứng mà người vẫn cứ đổ xô vào ! Cứ như
thiên đường không bằng ...À, đi nhé !". "Cảm ơn..anh ạ !". "
Dành mà cảm ơn ông Tư !".
...Có bấy nhiêu đó mà cô bé miên man
nhớ miết .Có phải ảnh không ? Nếu đúng là ảnh thì có nhận ra cô bé khốn khổ này
không ? À, mà ảnh vào thành phố này làm gì ? Đi học hay đi làm ?
Còn mình...Cô bé sực nhớ tới tối qua ,lúc về chỗ trọ. Chao
ôi,không lẽ chỗ ảnh ở cũng vỏn vẹn mỗi bề chừng tám bước chân ? Ngủ , trải chiếu
xuống nền . Thức , cuốn tròn lại để lấy chỗ làm bánh . Nào lò , xoong , rổ , cối
chày...lỉnh khỉnh choáng hết ba phần . À, tối qua làm cả trăm bánh mà chẳng
thấy mệt ,thấy buồn ngủ chút nào . Nhoáng một lèo quết xong cối lá gai nhuyễn
bấn .Tay sao mà dẻo ,cứ thoăn thoắt hết nhào bột ,tới làm nhưn dừa . Bánh gói
sao mà đều tăm tắp, cứ như từ khuôn tay đúc ra . Rồi hấp, cứ như biết được bánh
chín tới đó là giở nồi ra . Để lâu quá một chút là bánh chín nhão,mất dẻo,mau
thiu... Đúng là đêm qua khác hơn mọi đêm . Ờ,mà cả ngày nay nữa chứ ! Tiếng mời
của cô bé nhanh nhảu,trong trẻo hơn.."Chà ,cái con nhỏ ! Mặt mày ,mồm mép
mau như vầy chẳng mấy chút bán sạch rổ bánh như chơi !". Ôi ,chị
''quở'' mà sao miệng cười thương quá !
Còn đám học trò nữa . Lớn phổng
phao rồi sao còn nhí nhảnh ! Chắc tụi nó chưa bao giờ rớ đến việc phải làm lụng
,gom góp từng đồng để nuôi em , nuôi mình . Ờ , ước gì...không có buổi chiều
mưa ảm đạm ấy,biết đâu mình cũng được nhởn nhơ , ít ra cũng bằng một phần nhỏ
nhoi so tụi nó ...
"Nghe cô nói này !
Chị Hai , à , má tụi bay bị bắt đêm qua !". Người đàn bà có cặp mắt thâm
quầng , vẻ mặt hốc hác , dớn dác nhìn quanh quất , kéo cô bé vào góc nhà thì
thào . " Má con à ? Má con làm gì phải bị bắt ? Mà ai bắt ?". Cô bé
ngây mặt hỏi . " Ủa ! Chớ mầy...không biết má mầy làm gì à ?". "
Dạ !?". Người đàn bà đến báo tin vội nói tiếp :" Mà thôi ! Mầy , à
cháu ,chẳng cần biết làm gì cho khổ ! Chỉ biết má mầy , à cháu, bị người ta , à
nhà nước ấy , giữ lại , không cho về nhà . Mai mốt họ cho đi cuốc đất , cấy lúa ,
trồng cây...". "Chừng nào mẹ cháu về ?". Vẻ mặt người đàn bà bối
rối , nhão nhuột :" Không biết ! Đợt quét này hễ tóm được ''con'' nào , họ
liền lấy máu xét nghiệm , xét nghiết gì đó ! ''Con '' nào ''bị'' , họ tống vô trại
,bắt chữa bệnh ,không để lây tùm lum...". Cô bé tái mặt kêu tiếng ''má''
.Người đàn bà há miệng ngáp , mắt đờ dại . Sực nhớ, người đàn bà ấy móc từ trong
túi ra một tép giấy bằng móng tay và một điếu thuốc lá .Những chiếc móng tay
dài sơn đỏ bầm , run run tách từng mép giấy , lộ ra chút bột trắng tinh . Tay kia cầm điếu thuốc chấm vào , xoay nhẹ , rồi bật quẹt
đốt điếu thuốc , ngửa cổ rít một hơi nổi cả gân xanh . Lơ mơ một chặp , người đàn
bà mở choàng mắt như vừa tỉnh ngủ ." Tao vừa lên trời đấy ! " , rồi
cười khè khè :" Mầy có mấy đứa em ?". " Ba đứa !".
Đôi mày vẽ cong ,mảnh và sắc như trăng mồng bốn của người đàn bà nhướng lên hết
cỡ . " Trời đất ! Vậy mà tụi tao chẳng đứa nào biết ! Chị Hai ơi ...là chị
Hai ! Đã làm cái nghề này mà cứ
sòn sòn đẻ làm chi cho khổ ! Báo hại cho tụi nhỏ rồi !" .Cô
bé tỏ vẻ khó chịu :" Má cháu nói...má làm nghề quét đường ban đêm ở thành
phố kia mà...". Người đàn bà bật cười sằn sặc :" Quét đường ?! Đứng đường
thì có ! Mà thôi...cô tìm nhà báo cho mấy đứa biết mà tự lo liệu nuôi thân !
Đừng chờ má tụi bay nữa ! Còn ít tiền cho cháu nè ! Tằn tiện mua gạo mắm .Tiếc
là ...đêm nay tao cũng biến đi nơi khác , để '' làm ăn '' dễ hơn ! Mầy lớn rán
bảo bọc mấy đứa nhỏ !". " Dạ !". Người đàn bà chép hít mấy lần :
" Thiệt tội cho tụi bay quá ! Thôi cô đi...!".
Màn mưa xóa dần bóng dáng người
đàn bà vừa đem tin dữ đến cho cái căn nhà mái lợp lá dừa cũ mục , vách đất liêu
xiêu...
Sáng mai mẹ về thôi mà !
Sáng mai mẹ thế nào cũng về ?!
Sáng mai mẹ...
Lũ trẻ ngày nào cũng cãi nhau
chí chóe , cũng ngong ngóng đầu đường về việc mẹ có về hay không . Mẹ ơi ,về
đi- cô bé ôm thằng Út khóc thầm trong đêm thứ tư- con sẽ la rầy tụi em để
cho mẹ ngủ cho đẫy giấc ,con đi chợ , nấu cơm canh thật ngon cho mẹ ăn lấy sức
, rồi xách nước mẹ tắm trước khi đi làm...
Năm ngày...mẹ vẫn biền biệt .
Vậy là bà bạn má nói thiệt . Tin dữ ấy vỡ ra . Biết chuyện ,cô bác ,hàng xóm
đến thăm , người cho gạo , người cho tiền , quần áo cũ . Có chú bắc thang gột
sửa lại mái nhà cũ nát...
Rồi cũng giống như giòng nước
mắt...những đỡ đần , chia xẻ lúc khốn khó ngày càng vơi dần , cạn kiệt .
" Phải tự kiếm ăn thôi
!".Cô bé rầu rĩ bảo tụi em . " Bằng cách nào , chị Hai ? ".
" Ờ , tao nghĩ miết mà chưa ra ! Đứa nào cũng ốm nhách ,nhỏ xíu ,ai
mà thuê mướn ! Tao nói vầy ...đến mùa ta mót lúa , lượm củ mì ...Hết mùa ...dắt
ăn xin nhen ! ". " Ăn xin là xin ăn ấy à ?" . Thằng em lên tám
tỏ vẻ biết :" Ăn xin à ? Biết rồi.. !". Cô em kề chộp hỏi
:" Sao biết ? ". " Hôm bữa tui thấy một bà già lưng còng sát gối
vào quán xin tiền ! Đến bàn ăn nào bả cũng xin !" . " Có ai cho không
? ". " Ui , tui thấy nhiều người ngó lơ , lắc đầu . Chỉ có vài người
cho thôi !" . " Thôi im hết ! Tao nói ngày mai , chị em mình đi ăn xin
! Không cãi nữa !".
...Cô bé ngậm ngùi khi nhớ lại những
năm tháng cơ cực , dắt díu nhau lang thang , xin từng đồng lẻ từ lòng thương của
bao người . Chị em đứa nào , đứa nấy cũng bị nắng gió nung nám mặt mày , áo quần
rách rưới , nhem nhuốt ,tóc cháy đỏ quạnh . Những ngày mưa dầm ,đường xá lụt lội
, đành phải ru rú ngồi dưới chỗ còn khô ráo , ngó mưa giăng kín trời . Để đêm về
, cái đói cõng theo cái lạnh , luồn từ bụng ra ngoài da , khiến mấy chị em chỉ
còn biết ôm nhau nằm co ro , khóc ri rỉ , rồi lả đi trong giấc ngủ chập chờn...
Những năm tháng ấy , cô bé gần
như thuộc làu biết bao nhiêu là ánh mắt . Ờ, những ánh mắt không phải lúc nào
cũng đi đôi với áo quần ,trang sức ...khoác trên người mà chị em cô bé
hơn một lần ngửa tay xin chút tiền lẻ.
Nhưng , cũng giống như nỗi cay
cực và tủi nhục , cô bé như quên hết những cái nhìn khinh miệt , khó chịu ,thậm
chí dọa nạt . Để chỉ còn sót lại ánh mắt và nụ cười lộ chiếc răng khểnh ấy như
nhớ mãi chiếc áo đẹp mặc giữa ngày xuân ..
...Ngôi nhà sát đường , có tàn cây
trứng cá ,trùm cả mái hiên . Chiều nào hễ về ngang qua ngôi nhà ấy ,bọn nhỏ thế
nào cũng tấp vào lượm những trái trứng cá chín đỏ mọng , rụng đầy gốc ,ùm ngay
vào miệng . " Ngon lắm ,chị ăn đi !" .Cô em kề đưa cho cô bé một nắm
.Ừa , lạ gì cái vị ngọt lịm , thơm ngậy mùi xôi nếp năm nào mẹ nấu . Cũng nhờ
tọng vào bụng mớ trái trứng cá mà bọn nhỏ cũng đỡ kêu đói mệt .
Một chiều ,bọn nhỏ túa vào ,
nhưng rồi ỉu xìu , mắt ngóng lên tàn cây ,vẻ thèm thuồng . Dưới gốc sạch bong
, còn nguyên vệt chổi mới quét . Cô bé cũng ngẩng lên nhìn . Ôi , lấp ló đỏ
vàng biết bao là trái chín đầy nhành cây . "A ! Muốn hái hả ? " . Có
tiếng con trai từ trong nhà vọng ra . Cô bé giât mình ,hai đứa nhỏ dớn dác
,hoảng sợ .Một ''cậu bé ''- à, hồi đó mình thấy ảnh nhỉnh hơn cậu bé một chút -
hiện ra dưới hiên nhà , nhoẻn cười . " Hái chứ ? Chuẩn bị lượm nhé !
". Thoắt cái , cậu bé đã leo tới chạc cây to nhất ." Giở mũ nón ra
hứng ! ". Thế là những trái trứng cá chín mọng không ngớt thả xuống . Mấy
chị em đua nhau hứng , lượm.
Lâu lắm , mới có dịp cười vui thỏa thích . Cậu bé leo xuống
, chợt hỏi :" Ăn khoai lang nữa nhé ! ". " Dạ ...". Cậu bé
nhanh nhẹn vào nhà bưng ra rổ củ ." Mình mới nấu đấy ! Đưa túi đây ,bỏ vào
cho !". " Thôi ạ , nhiều quá rồi ! ". Thằng Út lạ lẫm ngó trân
cậu bé . " Chà, thằng nhóc kháu quá!" . Và nụ cười lộ chiếc
răng khểnh làm cho thằng Út nhoẻn cười theo .
...Sau đó ít lâu , một chiều trên đường
về , quen lệ , hai đứa nhỏ lại chạy ào đến gốc cây trứng cá , tranh nhau lượm
trái chín rụng . Còn cô bé lại mơ hồ mong ngóng một cái gì đó mà chính cô bé
cũng chẳng hiểu . Trong nhà vẳng ra tiếng chuyện trò rôm rả . Bỗng ,một giọng đàn bà chua loét vọt ra :" Ê ! Làm gì đó ? ". " Dạ ..., lượm
trứng cá ạ ! ". " Ừ , lượm thì lượm ! Chớ bày thò thọc rồi lỉnh mấy
thứ khác đó nhen ...". .Trái trứng cá đứa em đưa, vừa bỏ vào miệng
chợt ứa ra vị đắng nghét .Cô bé cố nuốt , gọi nhỏ : " Ba , Tư đi nào
!". Tụi nhỏ ham lượm quá chẳng đoái hoài tiếng chị gọi . Cô bé xốc nách
thằng Út , dượm chân định đi nhưng ghìm lại vì nghe có tiếng đàn bà khác
nói : " Ai mà chị nói vậy ?". " Lũ con mẹ Hồng ấy mà !
Ai đời làm điếm mà cứ thả cửa đẻ vô tội vạ ! Tới bốn , năm đứa chớ ít gì ! Mỗi
đứa một cha . Ngay cả mẻ cũng chẳng biết cha đứa nào là ai...". " Vậy à ?! Chà ...chà !". Tiếng người đàn bà vừa kể chợt hạ giọng : " Nghe
nói mẻ bị nhiễm hát-i -vơ ( HIV) , chuyển bệnh , sắp tiêu ...". "
Thật à ! Khiếp quá ! Vậy là...bọn nhỏ côi cút..."
Nghe đến đây ,đầu cô bé quay cuồng ,mắt
sầm tối ,lòng quặn thắt . " Trời ! Mẹ ...ơi !". Lát sau ,cô bé mới
len lét lôi hai đứa nhỏ , lầm lũi đi một hơi , không một lần hé mắt lại nhìn …Có đến nửa năm…cô bé lảng tránh thật xa con
đường có ngôi nhà với cây trứng cá như trốn một sự thật kinh khủng . Nhưng rồi
cũng một chiều , lơ đễnh thế nào cô bé lại dắt em qua con đường ấy , giữa lúc
con mưa đuổi sau lưng đột ngột . Cô bé lôi tấm nhựa rách lỗ chỗ , vừa kịp quàng
qua vai thằng Út . Còn hai đứa nhỏ nhanh chân chạy ùa đến nấp
dưới tàn cây trứng cá . Mưa rậm hột ,
xiên chéo rồi sầm sập trút nước . Cô bé
ẵm thằng Út ẹo sườn chạy lấp xấp ,rồi
cũng tấp vào chỗ mấy đứa nhỏ đứng đụt mưa . Chẳng mấy chốc ,nước mưa lọt qua tán lá ,rơi
xuông thấm ướt cả vạt áo . “ Ê !, Đưa mấy nhỏ vào nhà đụt mưa …!”. Cô bé quay
qua , à là “anh” ấy ư ? .Chẳng đợi nhắc thêm lần nữa ,hai đứa em vùng chạy tọt
vào mái hiên . Thằng Út ngọ nguậy ,chân chòi đạp ,đòi xuống . Cô bé ôm ghì em
, chôn chân dưới gốc cây trứng cá . Lại có tiếng gọi to hơn của cậu bé . Nếu vào
đụt mưa mà gặp cái giọng đàn bà chua loét , khinh rẻ ấy lùa ra khỏi cửa thì sao
? Không ! Vừa lúc đó , cậu bé quáng quàng đâm đầu vọt ra , chộp liền lấy cánh tay
cô lôi vào nhưng tới cửa cô bé dằn chững lại . Thằng Út quẫy mạnh ,nhoài xuống
, lũn chũn chạy vào trong . “ Khùng hả ! Ướt hết rồi kìa !”. Giọng vỡ của cậu bé
gần như quát lên . Nhưng rồi , cậu cười
ngay và quay vào trong nhà . Thoáng chốc cậu lại quay ra , tay bưng đĩa bánh
chất đầy nào bánh thuẫn , bánh in , có cả mấy miếng ga-tô…Cậu ngoắc ba đứa nhỏ
lại : “ Nào ,xin mời ! Bánh cúng rồi , cứ ăn cho đã nhé ! “ . Nãy giờ cô bé vẫn
nép bên ngoài , vẻ mặt nơm nớp lo sợ .
Loáng một cái , đĩa
bánh sạch sành sanh . Những đôi mắt trẻ con long lanh hơn , mặt mày đỡ ỉu xìu
hơn . Cô bé vẫn đứng ngoài cửa , mặc gió hắt những giọt nước chảy từ mái hiên
xuống tấp vào người . Lại lần nữa , cậu bé nhoài người ra , nắm tay cô bé lôi
vào trong hiên .” Nhà đi vắng hết , đừng ngại…!”. Chiếc áo mặc đã xỉn màu , giờ
nước mưa làm dính bệt sát vào vào làn da cô bé .” Vào trong … lau cho khô…”.
Cậu với tay lấy chiếc khăn bông , vắt lên vai cô bé . “ Không sao đâu ! Quen
rồi mà …”. Cô bé chống chế nhưng rồi sau cái ẩy từ sau của cậu bé , cô đã lọt
vào vào căn phòng nhỏ liền chái hiên . Cô bé gần như nín thở , đứng yên một
chặp . Cô bé không dám rút chiếc khăn vắt trên vai lau mặt mà chỉ lật vạt áo
lên chấm nhẹ . Chiếc áo sũng nước . Mưa còn lâu và đường về nhà còn xa . Dầm
luôn áo ướt thế này dễ bị cảm lắm . Mà mình đau cảm thì… Nghĩ thế cô bé liền
cởi áo , vo lại , rồi khom người vắt kiệt nước . Bỗng cánh cửa bật mở . Cô bé
thảng thốt ngẩn lên , cũng vừa bắt gặp cậu bé thò đầu vào . “ Ơ ! “. Cô bé kêu
lên. Trong một khoảnh khắc , cô bé chợt nhận ra trong ánh mắt cậu con trai một
tia sửng sốt kỳ lạ , tia mắt ấy có sức mạnh lạ lùng , khiến nó co gập hai cánh
tay cô bé lại che lấy ngực và phả vào mặt cô luồn hơi nóng ran .
Rồi đầu cậu bé lại
thụt sau cánh cửa tức thời , thay cho một vật gì đó bay đến tấp lên đầu cô ,
rơi xuống . Cánh cửa đóng sầm . “ Áo quần khô… của chị mình hồi nhỏ đó …thay đi
! “. Tiếng cậu bé vọng vào . Cả người cô bé vẫn còn cứng đờ . Đến vài giây …cô
bé mới cuối nhặt bộ quần áo . Khi sắp ngước lên ,cô bé sực ngó vào ngực mình , và ôi trời , sao tự dưng
lại…Cô bé sững sờ , mặt nóng bừng . Chẳng biết từ lúc nào mà trên ngực cô lại mọc
ra một đôi trái cau nhon nhỏn…
…Chần chừ một chặp rồi
cô bé cũng mở cửa bước ra . Cô bé cúi gầm thẹn thùng trả lại chiếc khăn bông và
bộ quần áo cũ . “ Ủa ! Sao không thay ?!”. “
Không ..không …” . Cậu bé cũng
không dám nhìn cô bé . “ Ờ …Ờ …Lại ăn bánh ! Bánh ít lá gai ! Nào , mấy nhóc ,
ăn nữa đi nào !”. “ Dạ thôi , no ứ ự rồi !”. Cô bé ngó chừng ra cửa rồi thèn
lẹn dừng mắt ngó một tờ giấy to , có chữ ,có hình vẽ treo trên vách . “ Báo
tường năm ngoái của lớp đấy !”. Cậu bé lên tiếng . Hứng chí hay sao ấy , cậu
đến gần , chỉ vào một cột chữ dài : “ Đây là bài thơ của mình . Đọc thử đi … “.
Cô bé đỏ mặt , lắc đầu nhưng môi lại hé nụ cười và mắt vẫn chăm chăm ngó những
hình vẽ ngộ nghĩnh . “ À ,quên hỏi…đọc được chứ ?”. Cô bé lại lắc đầu, bối rối
cười gượng . “ Không biết đọc thật à !?”- Cậu bé ngạc nhiên . “Chị Hai không
biết một chữ gì hết …!”. Con bé Ba ngứa miệng nói liền . Cậu bé vỗ trán ,chợt
nghĩ điều gì đó liền sải vội vào nhà trong , cầm ra một cuốn sách cũ
quăn queo . “ Sách học vần hồi học lớp một ấy mà …Đây này ! “. Mấy đứa
lớn xúm vào nhìn cuốn sách trên tay cậu bé ,vẻ lạ lẫm ,thích thú . “ Chữ A
nè…chữ B nè ! B mà ghép với A thành chữ
BA “. “ A ! Hay quá ! Nhưng BA là gì ? .
“ Là ba…là cha đấy !”. Nhưng tụi em làm
gì có ba ,à ,có cha !”. Thằng Tư kêu lên .
“ Hả ?! Không có…ba thiệt à ?”.
Cô bé không ngó vào sách nữa , đột ngột đứng lên : “ Hết mưa rồi ! Đi về
thôi ! “. “ Này , cầm cuốn sách về , nhờ ai đó chỉ học ! ” . “ Cậu bé dúi vào
tay cô cuốn tập rồi nói thêm : “ Nếu chịu khó học , chỉ nửa năm thôi …là biết
đọc , biết viết nữa !”. “ Dà…”. Cô bé
“dà’’ cho có lệ . “ Nhóc này cầm thêm bánh ít cho chị ! “.
Cô bé định nói “ cám ơn “ thì lúc đó có tiếng phụ nữ kêu ơi ới trước hiên : “ Dũng ơi
! Mẹ về đây ! “. Cô bé tái mặt , ngó sững ra . “ Chà ! Ai cho tụi bây vào đây ?
“. Thôi rồi, cái giọng chua loét ấy ! . “ A ! Mẹ về !”. “ Cái tụi này…quá trớn
rồi ! Thôi xéo ! “. Mấy chị em líu ríu bấu víu nhau lủi thủi bước ra cửa . “
Dũng ! Mầy không sợ lây cái thứ này vào
trong nhà à ? . “ Mẹ ơi , hôm nay mẹ đi lễ chùa nào vậy ? “. “ Chùa ?! Ê ,đừng
có xỏ xiên mẹ nghen con …”.
…Đêm đó , cô bé trằn
trọc thức đến gà gáy sáng . Trong ánh đèn dầu lù mù , cô soi mặt mình qua chiếc
gương mẹ để lại . Có một chút gì đó mịn hơn trên gương mặt hốc hác .Lần đầu
trong đời , cô bé thấy đôi mắt mình sao mà buồn thăm thẳm . Rồi cô bé nhớ lại
chuyện xảy ra lúc chiều . Cô miên man suy tính để rồi …Sáng hôm sau , con bé Ba
hỏi : “ Chị Hai ơi , sao bữa nay không
đi…”. Cô bé kéo ba đứa em chụm lại , rồi nhỏ giọng mà nước mắt muốn ứa ra : “ Từ bữa nay…chị em mình …không…đi ăn xin
nữa…”. Con bé Ba kêu lên : “ Ơ , vậy lấy tiền đâu mua gạo , mua mắm hả chị Hai
…?”. “ Chị …chị kiếm việc làm…”. Thằng Tư chụp hỏi liền : “ …như mẹ hả ? “.
“Không !”. Đột nhiên ,cô bé nổi
cơn giận , tát thằng Tư cái “ chát’’ . “
Chị …hu…hu…”. Cô bé ngây người , rồi sụp xuống ,ôm chặt lấy đứa em vừa bị tát
,òa khóc . Rồi cả chị lẫn em cùng khóc theo …
3
…Chừng này ,tối qua
ảnh đã đến…Thật kỳ lạ ! Cứ như trong mơ , chao ôi , cuộc gặp gỡ . Có đến nơi
này một lần nữa không ? Có nhận ra con bé khốn khổ , tủi nhục ngày nào …Ánh đèn
đường lẫn hàng phố bỗng tắt ngủm . Cứ như thổi phụt ngọn đèn dầu thắp ở nhà .
Bong tối trùm xuống , tiếng ồn ả vơi dần . Chà , điện cúp thế này làm sao bán
cho hết bánh ?
“ A ! Bé bán bánh đây rồi ! “ . Tiếng reo của ảnh . Đúng là chàng trai
tối qua và hình như ai đó cùng đi phía sau. À, một cô gái . Có gì đó làm nhoi
nhói tim cô bé . Chàng trai với ra sau , nói ; “Nào em ! Tối nay anh mời em
thưởng thức món bánh ít lá gai nhưn dừa “. Tiếng con gái nặng như chì : " Thôi ! Thôi ! Đi nơi khác cho rồi ! Chỗ này ớn lắm ! " . Chàng trai năn nỉ : " Thì nghỉ một chặp đã ...! Nào ngồi ghé vào đây ...Bé lấy cho anh vài cái bánh ít nhé ! " .Tiếng chàng trai gọi chỉ cách lưng cô bé chừng ba bước chân .
Chọn mấy cái bánh đều và đẹp nhất mà lúc
còn điện sáng đã để mắt tới , cô bé đứng dạy đưa cho chàng trai : “ Mời anh chị
ăn thử ! “. “ Ăn thiệt chứ thử gì “. Liền đó là tiếng cười giòn tan .
“ Không ăn đâu…” . “ Không ăn đâu
…!”. Giọng cô gái dấm dẳng . “ Em ăn lần
nào chưa ? “ .
“
Chưa ! Bánh gói lá lại bán vỉa hè nữa…mất vệ sinh thấy mồ …!” . “ Còn
anh ăn hoài có thấy mất…gì đâu ! “ . “ Đừng ép những gì mà người ta không
thích !” . Trong cái im lặng của ảnh và
chị ấy ,cô bé thấy nhịp tim mình thắt lại
. “ Cứ mỗi lần giỗ chạp là nhà
nào ở quê anh…cũng làm bánh ít lá gai . Thành nếp xưa , không biết đơi nào !”
. “ Hay đấy ! Sao anh không đem vào “ ngâm cứu “ phong tục mà theo ngành
y ?! “ . Chàng trai vẫn tiếp tục nói : “ Bánh ít có hai loại . Một loại trắng ,
hình vuông dẹt , hơi mằn mặn . Còn loại này màu đen , hinh tháp ,ngọt thanh …Em
thấy có gì đáng để không ? . “ Chẳng có gì !” . “ Một cặp “ phạm trù” đấy ! “ .
Cô gái bật cười . “ Không tin à ? Đen -trắng , mặn –
ngọt , phẳng – chóp … “ . “ Còn gì nữa ?” . “ Và một câu ca …” . “ Vọng cổ chứ
? “ . “ Nghe nè : Muốn ăn bánh ít lá gai…lấy chồng Bình Định cho dài…đường đi
…” . “ A ! May quá …em chưa ăn …” .
“ Ngồi yên ! Biết cái gì đây không ? “ . Cô bé giật mình nhận ra không
phải giọng của ảnh . “ Một vỏ chai …?! “ .
Cô bé ngoái đầu ,căng mắt coi thử .
Trời , hai gã quậy tối qua…”Đúng là vỏ chai …nhưng giờ thì đựng một chất
nước hủy diệt…Gọi là gì mậy ? “ . “
Dạ…là a-xít sun-fu-ric ! “ . gã đàn em đáp
. “ Ừ đúng ! A-xít đậm đà..Chỉ cần vài giọt là biến gương
mặt xinh xẻo này …” . gã trùm cố ý nín bặt . Các anh …định giở trò gì vậy ? “ . “ Mượn cô em này…vào trong công viên …một
chút thôi ! “ . “ Hả ?!” . Cô gái thảng
thốt kêu lên . “ Tôi gọi…” – chàng trai dằn giọng . “ Gọi ai ?! “- Gã dứ dứ cái
chai , vờ mở nút . “ Có muốn cái mặt còn nguyên không ? “ . Cô bé thấy mặt cô
gái lúc này úp vào ngực ,còn cánh tay choàng qua vai chàng trai bấu chặt . “
Nào ! Đi với anh !” . Gã trùm chẽo chợt nói , một tay thò níu áo cô gái . Tay cầm chai gã thôi dứ dứ mà buông thõng ngang hông .
Chỉ chờ có thế , cô bé chồm dậy ,chộp ghì cánh tay cầm chai của gã trùm cắn
nghiến một cái . “ Á !” . Gã rú lên một
tiếng thất thanh ,cái chai rớt xuống nền đường lăn lổn cổn . Gã vung mạnh cái tay bị cắn , văng tục
. “ Cướp ! Cướp ! Bà con ơi ! “ . Chàng
trai hét to . Gã trùm xoay người gạt mạnh làm cho cô bé bật ngã bổ xuống vỉa hè
. “ Ối ! “. Lúc đó có tiếng còi ré lên ,
tiếng người í ới , náo động cả một đoạn đường . Hai gã thấy không ổn , thót qua
bờ tường , biến dạng vào công viên
. Chàng trai gỡ cánh tay cô gái
lúc này còn ôm chặt cứng , sải tới chỗ cô bé đang nằm sóng sượt …
…Cô bé lơ mơ nghe ai đó nói tiếng được , tiếng mất . “ Sao mậy ? Đầu con
bé có sao không ? “ . “ Khám kỹ rồi…không có gì đâu …ông Tư ! “ . ‘ Khỉ thiệt !
Gửi mầy coi ngó có vài bữa mà để xảy ra chuyện . Thật tội ! “ .
“ Con đâu có ngờ …” . “ Mầy đâu có ngờ…mới ra khỏi bến xe…đã bị lột sạch
chớ gì …” . Có tiếng cười . “ May có ông
Tư lúc đó , chứ không thì gay go !” . “ Thì nghe qua cái giọng mầy là tao biết
dân ở đâu ! Cả con bé này nữa …” . Đúng
là tiếng ông Tư . “ Này , quyển sách mầy cầm là của con bé phải không ? “ . “
Sao ông biết ? “ . “ Thì ngày nào hễ không có khách là tao thấy nó giở ra học ,
rồi nghuệch ngoạc viết chữ ! “ . “ Vậy à !
Thế chứ ! Ông Tư tin không ,quyển sách này trước là của con…Tên con ghi
đây này…” .Mắt cô bé chơm chớp rồi mở
choàng . Chàng trai cuối xuống , mừng quá reo lên : “ Tỉnh rồi ! Ơ kìa …sao em lại khóc …” .